Còn đâu nữa chút môi hôn ngọt ngào.
Còn đâu nữa tiếng yêu thương ngày nào.
Khi tình tan rồi em như làn khói.
Bờ môi ấy đến nay không ở lại.
Tình yêu ấy bước cô đơn đường dài.
Em giờ xa rồi theo áng mây trôi.
Biết rằng em mang theo câu gian dối.
Mà cớ sao lòng vẫn tin lời em nói.
Để nỗi đau này suốt đời mang theo mãi người ơi!
Giờ này tình đã xa cách mịt mùng.
Để lại đường phố hoang vắng lạnh lùng.
Người đành bước đi cho lệ rơi trên khóe mi.
Giờ thôi hết lúc em xa thật rồi.
Tình nay chết héo trên môi nụ cười.
Ai ngờ em giờ ra đi vội vã.
Bờ môi ấy đã thôi không thật thà.
Tình yêu ấy đã trôi theo lụa là.
Em giờ như một cơn gió bay xa.